
Ngày bình yên nơi đảo xanh Phú Quý
Lại nhớ lần đầu tiên nghe cái tên Phú Quý là hồi đi Côn Đảo, mua vé tàu Superdong được người ta tặng cái voucher gì đó đi Phú Quý. Thực sự lúc đó mình không biết Phú Quý là nơi nào, ở đâu, còn nghĩ đây là một đảo nhỏ của Phú Quốc.
Cho đến một ngày được Phú Quý-er dẫn lên đảo chơi :))
Vì có bạn là người dân đảo nên mình được ăn những món “local” nhất, đi chơi những chỗ ít khách du lịch biết nhất. Bữa cơm gia đình chỉ có nồi canh cá nấu lá me, với dăm bảy loại cá còn tươi rói vừa bắt từ biển về nhưng thực sự rất ngon và vào cơm 😀
Mấy chị em đều lớn đầu nhưng ở đây lại như được trở về hồi con nít, chiều chiều tung tẩy dắt nhau đi chợ quê, mua đào lộn hột về chấm muối ớt, hí hửng sắm quần trái cây trăm ngàn 3 chiếc mà vẫn bị mắng vì mua đắt, chán chê lại sà vào hàng chè ăn thạch sương sâm mát lịm. Đêm nằm lăn ra nền nhà ngủ, nghe tiếng sóng xa xôi, để rồi sáng dậy người đứa nào đứa nấy cũng rít vì gió biển táp vào mặn mòi.
Phú Quý đưa mình đi hết từ điều dễ mến này tới điều dễ thương khác. Nhưng thứ mình nhớ nhất có lẽ là sự nhiệt tình, chất phác của các anh chị mình gặp trên đảo, là câu chuyện đời thường bình dị của những người thân trong gia đình.
Bấy nhiêu đó thôi là đủ để mình thương mảnh đất này rồi.
Phú Quý giờ đã được nhiều người biết đến hơn, với nhiều địa danh tham quan mà hồi mình đi cách đây hơn 1 năm vẫn chưa có. Hi vọng ngày mình quay lại, thiên nhiên nơi đây vẫn giữ được sự hoang sơ, yên bình; người dân nơi đây vẫn luôn mộc mạc, dễ thương.
Mình tin vậy ❤